Thứ sáu, 29/3/2024
Thứ tư, 11/11/2015, 10:35 (GMT+7)

Những ngôi sao chỉ tỏa sáng một mùa ở Ngoại hạng Anh

Michu là cái tên mới nhất, trong khi Santa Cruz là gương mặt nổi tiếng nhất trong số những cầu thủ trở thành hiện tượng của giải Ngoại hạng Anh chỉ trong một mùa giải trước khi mờ nhạt dần đi.

Michu. Anh nhanh chóng biến thành người hùng của Swansea sau khi chuyển tới từ Rayo Vallecano (La Liga) hồi năm 2012 với giá chỉ khoảng 3 triệu đôla. Tiền đạo này ghi được tới 22 bàn ngay trong mùa đầu tiên chơi bóng ở Anh, và góp công giúp Swansea có vé dự Europa League nhờ giành Cup Liên đoàn.

 

Thành tích ấn tượng đó giúp anh được triệu tập vào tuyển Tây Ban Nha, nhưng chỉ một lần ra sân khi đá chính ở trận vòng loại World Cup hồi năm 2013. Mùa giải thứ hai của anh tại Swansea bị gián đoạn vì chấn thương, khiến anh chỉ ghi được sáu bàn trong tất cả 25 trận ra sân. Hôm thứ hai 9/11, tiền đạo 29 tuổi chia tay Swansea và trở thành cầu thủ tự do trong kỳ chuyển nhượng mùa đông sắp tới.

Amr Zaki. Thời gian thi đấu sung mãn ở CLB Zamalek của Ai Cập giúp tiền đạo này có cơ hội chuyển tới Ngoại hạng Anh chơi bóng. Wigan đã chi ra 2,2 triệu đôla chỉ để mượn anh cho mùa giải 2008-09. Zaki ghi bàn ngay trong trận đấu chính thức đầu tiên được đá chính, khi gặp West Ham. Vào khoảng cuối tháng chín 2008, tức là sau khi mùa giải mới diễn ra hơn một tháng, anh đã ghi được tới năm bàn cùng phong cách tấn công máu lửa. Lối chơi của tiền đạo tuyển Ai Cập thậm chí đã có lúc thu hút sự chú ý của đội ngũ tuyển trạch viên từ các CLB hàng đầu của Ngoại hạng Anh.

 

Sau khi Zaki ghi hai bàn trong trận Wigan thua 2-3 trước chủ nhà Liverpool trên sân Anfield, HLV Rafa Benitez hôm đó đã ngợi khen anh trong cuộc họp báo sau trận: “Mọi người bây giờ chắc sẽ kiểm tra về hồ sơ của anh ấy để cân nhắc khả năng chuyển nhượng”.

Zaki ghi tới bảy bàn trong tám trận đầu mùa Ngoại hạng Anh khi đó, và trở thành chân sút hàng đầu thời điểm ấy. Nhưng từ đó cho tới hết mùa giải, anh chỉ có thêm đúng ba bàn thắng. Khoảng thời gian một mùa giải của anh ở Wigan kết thúc cùng tranh cãi, khi HLV Steve Bruce tiết lộ rằng tiền đạo này đã có tới bốn lần trở lại tập trung muộn tại CLB sau khi làm nhiệm vụ quốc tế cùng tuyển Ai Cập. Bruce còn nhấn mạnh rằng trong suốt quãng đời gắn bó với bóng đá ông chưa từng làm việc với một ai thiếu chuyên nghiệp như Zaki. Wigan vì thế quyết định không ký hợp đồng mua đứt Zaki, và do đó anh tiếp tục thi đấu ở Anh trong màu áo Hull City ở mùa giải sau đó cũng theo diện cho mượn. Tại Hull, anh chỉ được ra sân sáu lần, không ghi bàn nào và sau đó chấm dứt quãng thời gian ngắn ngủi chơi bóng ở Anh.

Roque Santa Cruz. Từng được coi là một tiền đạo hàng đầu qua những đóng góp cho tuyển Paraguay và CLB Bayern Munich, Santa Cruz tiếp tục khẳng định đẳng cấp của mình ngay trong mùa giải đầu tiên khoác áo Blackburn với 20 bàn trong 40 lần ra sân (mùa 2007-08). Người hâm mộ Blackburn nghĩ rằng họ đã có được một siêu sao đích thực, nhưng các pha ghi bàn của chân sút Nam Mỹ dần khô cạn. Anh chỉ ghi được chín bàn trong 27 lần ra sân ở mùa giải tiếp theo, trước khi Man City bất ngờ chịu chi tới 26,4 triệu đôla để có được sự phục vụ của anh theo hợp đồng bốn năm. Nhưng cuối cùng anh chỉ có 20 lần thi đấu cho Man City, ghi tất cả bốn bàn ở mọi giải đấu, và sau đó bị CLB này đem cho các đội khác mượn tới khi kết thúc hợp đồng. Sự nghiệp của anh không có thêm dấu ấn nào ngoạn mục. Năm nay tiền đạo đội trưởng Paraguay 34 tuổi và đang thi đấu ở CLB Malaga (La Liga) theo hợp đồng cho mượn từ Cruz Azul của Mexico.

Mickey Evans. Khi mùa giải 1996-97 chỉ còn lại tám vòng đấu, Southampton nằm ở đáy bảng với bốn điểm kém đội đứng trên. Đúng thời điểm đó Mickey Evans xuất hiện. Graeme Souness ký hợp đồng mua anh từ Plymouth Argyle vào tháng 3/1997 nhằm tăng sức mạnh cơ bắp cho hàng tiền đạo. Và anh lập tức trở thành mối đe dọa thường trực với các hậu vệ của Ngoại hạng Anh trong tháng tư năm đó. Tiền đạo này trở thành người hùng của Southampton khi đó với bốn pha ghi bàn quan trọng trong cuộc chiến trụ hạng. Một phần nhờ những pha ghi bàn của Evan, CLB này giành được tới 15 điểm trong tám trận cuối và giành quyền ở lại Ngoại hạng Anh với đúng một điểm hơn nhóm xuống hạng. Cá nhân tiền đạo này được trao giải Cầu thủ hay nhất của Ngoại hạng Anh tháng tư. Nhưng quãng thời gian tuyệt vời của Evans ở Ngoại hạng Anh cũng nhanh chóng chấm dứt. Anh không ghi thêm được bàn nào cho Southampton, sau đó chuyển tới West Brom, Bristol Rovers trước khi trở lại cùng Plymouth giành chức vô địch giải hạng Ba và hạng Nhì của Anh.

Michael Johnson. Khi mới 19 tuổi, tiền vệ của Man City được HLV Sven-Goran Eriksson dự đoán sẽ trở thành “Ngôi sao lớn tiếp theo của bóng đá Anh”. Hồi đó anh là một tiền vệ trụ cột của Man City trong mùa giải 2007-08, với 23 lần ra sân ở Ngoại hạng Anh. Liverpool mùa hè 2008 đã định mua anh với giá 12 triệu bảng. Tuy nhiên, một loạt chấn thương đã cản trở đà phát triển sự nghiệp của cầu thủ từng là thành viên của các đội U16, U19 và U21 Anh. Năm 2012, Man City hủy hợp đồng với Johnson vì anh chỉ có thể chơi bóng đúng một phút ở giải Ngoại hạng cho CLB này trong giai đoạn từ 2008 đến 2012. Anh tiếp tục phải vật lộn với cả tình trạng thể lực lẫn các vấn đề về tâm lý, và phải tuyên bố giải nghệ ở tuổi 24, hồi năm 2012.

Collins John. Tiền đạo này gây ấn tượng gần như tức thời khi chuyển tới Fulham từ FC Twente của Hà Lan ở mùa giải 2005-06. Chân sút mới 19 tuổi hồi đó đã ghi được 11 bàn ngay trong mùa giải đầu tiên chơi bóng ở Ngoại hạng Anh, cho dù chỉ đá chính 15 trận. Anh kết thúc mùa giải đó với tư cách là cầu thủ ghi bàn nhiều nhất cho Fulham, giúp CLB này đứng giữa bảng điểm Ngoại hạng Anh. Kể từ đó tới nay mới chỉ có hai cầu thủ Fulham khác vượt qua con số 11 bàn trong một mùa giải Ngoại hạng Anh: Clint Dempsey và Dimitar Berbatov.

 

John có tên trong đội hình xuất phát tới sáu trong bảy trận đầu tiên của mùa tiếp theo, 2006-07. Nhưng phong độ của anh giảm mạnh khi HLV Chris Coleman phải ra đi và Lawrie Sanchez tới thế chỗ. Hai năm còn lại trong hợp đồng với Fulham, anh phải thi đấu theo diện cho mượn tại Leicester, Watford và NEC, ghi được tổng cộng chỉ hai bàn khoảng thời gian đó.

Nguyễn Phát