Thứ bảy, 20/4/2024
Thứ ba, 19/11/2013, 16:57 (GMT+7)

Những cuộc khủng hoảng phong độ đáng sợ nhất ở PGA Tour

Trước khi giành những chiến thắng tới tấp gần đây, Henrik Stenson từng phải sống trong sợ hãi vì sa sút phong độ. Anh không phải là cá biệt.

Henrik Stenson. Từng leo lên thứ tư thế giới và chiến thắng tại Players Championship 2009, nhưng năm 2012 Stenson bắt đầu thi đấu từ vị trí thứ 230. Xen giữa hai thời điểm đó là chuỗi ngày đáng buồn của ngôi sao người Thụy Điển, khi anh thậm chí không vượt qua được vòng loại dự PGA Championship. Năm nay mọi nỗi buồn như được tẩy trần. Anh đang là golf thủ được nhắc đến nhiều nhất những ngày qua, bên cạnh vị trí thứ ba thế giới. Sau khi kết thúc thứ hai và thứ ba ở hai giải major cuối, Stenson chiến thắng ở Tour Championship để ẵm FedEx Cup có trị giá 10 triệu đô-la. Cộng với chức vô địch Race to Dubai của Europea Tour tuần qua, anh trở thành người đầu tiên trong lịch sử thắng hai giải tính điểm kéo dài toàn mùa trong cùng một năm.

Rory McIlroy. Sau hai danh hiệu major và leo lên vị trí số một thế giới ở tuổi 23, McIlroy rất được kỳ vọng khi bước vào mùa giải 2013. Tuy nhiên, có thể một phần do thay đổi dụng cụ vì bản hợp đồng bộn tiền với Nike, ngôi sao người Bắc Ireland đã đánh mất mình và không kiếm được một chiến thắng nào. Dẫu sao, ở tuổi 24, anh vẫn còn nhiều thời gian.

Mike Weir. Sau khi về thứ sáu ở giải Bob Hope Classic đầu năm 2010, nhà vô địch của Masters 2003 không một lần lọt vào Top 25 ở những giải đấu gậy trong phần còn lại của mùa giải. Một chấn thương ở khuỷu tay phải khiến mọi chuyện càng trầm trọng với anh. Weir chỉ hai lần vượt qua nhát cắt trong 15 giải năm 2011, trước khi bị cắt loại cả 14 giải PGA Tour anh chơi trong năm sau. Mùa giải 2013 bắt đầu sáng sủa hơn một chút với anh, khi đồng hạng 27 ở John Deere Classic, nhưng tất nhiên đó không phải là hình ảnh của một nhà vô địch Masters cách đây 10 năm. 

Tiger Woods. Năm năm khô hạn major đang là một trong những chủ đề được nhiều người bàn tán khi nhắc đến golf thủ huyền thoại người Mỹ. Thực ra đã có những lúc Woodds không giành được bất cứ thứ gì. Đầu tiên là giai đoạn anh thay đổi cách swing dưới sự hướng dẫn của HLV Hank Haney. Woods chiến thắng ở World Match Championship 2004, nhưng thất bại toàn tập trong những giải đấu gậy ở phần còn lại của mùa giải. Mùa giải sau, anh trỗi dậy mạnh mẽ bằng sáu chức vô địch - trong đó có hai giải major. Giai đoạn thứ hai kéo dài hai năm rưỡi, sau khi trở lại từ bê bối tình ái (bị phát giác năm 2009). Chuỗi ngày khát cháy danh hiệu cuối cùng cũng kết thúc bằng chiến thắng ở Arnold Palmer Invitational 2012.

Stewart Cink. Ai đó còn nhớ Clink khi anh vượt qua Tom Watson để chiến thắng British Open 2009? Mới bốn năm nhưng đó giống như quãng thời gian quá dài đối với anh. Thành tích tốt nhất của Cink ở một giải major sau đó chỉ là đồng hạng 25 tại Masters 2013. 

Padraig Harrington. Chức vô địch PGA Championship 2008 tưởng như một cột mốc đáng nhớ đối với ngôi sao sinh năm 1971, vì đó là danh hiệu thứ ba chỉ trong sáu giải major anh tham dự (bên cạnh Open Championship 2007 và 2008). Thực ra, đó cũng là dấu mốc đáng buồn, nếu hiểu theo một nghĩa khác. Bởi, kể từ đỉnh cao đó Harrington không giành thêm một chiến thắng nào, dù mỗi năm đều ít nhất đôi ba lần lọt vào Top 10 ở các giải đấu. 

Steve Stricker. Có vị trí khá ổn định trong Top 10 hiện nay, nhưng Stricker từng không ít lần sống trong u uất. Năm 1996 anh giống như ngôi sao đang lên với hai chức vô địch và ba lần kết thúc trong Top 7, trước khi chỉ một lần duy nhất lọt vào Top 10 năm 1997. Vài năm sau anh chơi khá khẩm hơn, trong đó có chiến thắng ở Match Play Championship 2001. Nhưng rồi Stricker lại lạc lối và chỉ một lần có mặt trong nhóm 25 golf thủ về đầu ở một sự kiện năm 2003. Thêm một vài mùa chệch choạc, golf thủ người Mỹ cũng lấy lại được sự cân bằng và lần đầu tiên trong 11 năm chiến thắng ở một giải đấu gậy - tại Barclays năm 2007. 

Mark Hensby. Đây có lẽ là cái tên ít được biết đến nhất trong bản danh sách này, vì sự nghiệp của Hensby thực sự bừng sáng chỉ trong khoảng một năm. Đó là khi anh chiến thắng ở John Deere Classic 2004 và vượt qua nhát cắt cả bốn giải major trong năm 2005, trong đó có vị trí đồng hạng ba ở Masters và hạng năm ở US Open. Sau tai nạn giao thông đầu năm 2006, sự nghiệp của anh đi xuống. Hai năm sau Hensby mất thẻ hội viên PGA Tour và không trở lại với thể thao đỉnh cao nữa.

Craig Perks. Golf thủ người New Zealand được xem là một bất ngờ khi chiến thắng ở Players Championship 2002, và sau đó cũng ít ai ngờ được về sự sa sút rất nhanh của anh. Perks chỉ một lần lọt vào Top 10 trong 5 năm sau đó và chỉ một lần vượt qua nhát cắt trong hai năm 2006 và 2007, trước khi quyết định giải nghệ. Hiện tại anh làm giáo viên dạy đánh golf và chuyên gia phân tích trên kênh Golf Channel.

David Duval. Năm 2001, Duval - người mà hai năm trước đó từng leo lên vị trí số một thế giới - chiến thắng Open Championship để có danh hiệu PGA Tour thứ 13 trong bốn năm bùng nổ. Nhưng cũng kể từ đó người hâm mộ phải chứng kiến chuỗi ngày đi xuống của golf thủ sinh năm 1971, mà nguyên nhân chủ yếu là chấn thương. Ngoài trừ một số khoảnh khắc lóe sáng ở US Open 2009 và AT&T Pebble Beach National Pro-am 2010, Duval không đạt được thành tựu nào đáng kể. Dẫu vậy, golf thủ đang đứng thứ 185 thế giới vẫn không nản chí và đang nỗ lực tìm lại những ngày tháng huy hoàng. 

David Gossett. Cựu sinh viên Đại học Texas bước vào sân chơi chuyên nghiệp với một tương lai đầy hứa hẹn sau khi vô địch giải nghiệp dư Mỹ năm 1999. Năm 2001 anh chiến thắng ở John Deere Classic. Nhưng, sau năm lần kết thúc trong Top 10 ở hai mùa giải tiếp theo, anh bị cắt loại 23 trong số 25 giải năm 2004 và mất thẻ thành viên PGA Tour. Kể từ đó Gossett chỉ chơi thêm 21 sự kiện của PGA Tour.

Justin Rose. Khi mới 17 tuổi, Rose trông như đã đủ khả năng chinh phục thế giới khi kết thúc Open British ở vị trí đồng hạng tư. Nhưng ngay sau khi chuyển sang đánh chuyên nghiệp anh sớm nhận ra mọi thứ không hề dễ dàng. Rose bị cắt loại trong 22 giải đấu tiên, trước khi tìm lại được hướng đi và đang ngày một tiến lên - mà đỉnh cao là chức vô địch US Open 2013.

Chip Beck. Beck trở thành golf thủ thứ hai từng đánh 59 gậy trong một vòng tại PGA Tour, ở vòng ba Las Vegas Invitational 1991. Hai năm sau anh được góp mặt trong đội tuyển Ryder Cup Mỹ. Tuy nhiên từ năm 1994 đến 1996, Beck chỉ một lần lọt vào Top 10. Sau đó là những chuỗi ngày tồi tệ hơn. Anh bị cắt loại 46 giải liên tiếp trong hai năm 1997 và 1998, trước khi giải nghệ và... đi bán bảo hiểm. Năm 1999 Beck trở lại và thi đấu vài tháng với ba lần lọt vào Top 25, nhưng năm sau cũng là mùa giải trọn vẹn cuối cùng của anh ở PGA Tour.

Ian Baker-Finch. Vô địch British Open 1991 và cũng là á quân Players 1992, nhưng golf thủ Australia chỉ một lần lọt vào Top 10 năm 1993. Lần cuối cùng anh có mặt trong Top 10 ở PGA Tour là giải Masters 1994. Baker-Finch thi đấu vật vờ thêm vài năm rồi giải nghệ sau khi đánh 92 gậy ở vòng một British Open 1997. Đó là giải thứ 43 liên tiếp anh không qua nổi nhát cắt. Kể từ đó Baker-Finch chỉ đánh thêm hai lần, ở Colonial 2001 và 2009, nhưng cả hai lần đều "nửa đường đứt gánh".

Sandy Lyle. Lyle từng năm lần lọt vào đội tuyển Ryder Cup châu Âu và giành hai giải major khi tuổi đời chạm ngưỡng 30, nhưng sau khi leo lên vị trí số một thế giới năm 1988 sự nghiệp của anh không còn sáng láng như trước. Golf thủ Scotland không giành thêm được một chiến thắng nào ở PGA Tour và chỉ có thêm ba chức vô địch tại European Tour - lần cuối cùng là năm 1992.

Nick Faldo. Sự nghiệp của Faldo khởi đầu rất đẹp, khi trở thành golf thủ trẻ nhất từng xuất hiện ở Ryder Cup lúc 20 tuổi. Anh cũng có 11 chiến thắng European Tour ở độ  tuổi 26. Sau đó Faldo muốn thay đổi lối chơi và đã điều chỉnh cách swing với HLV David Leadbetter. Quá trình đó cần nhiều năm kèm theo biết bao ngờ vực trước khi phát huy hiệu quả. Anh chiến thắng giải đầu tiên trong sáu chức vô địch major tại Open Championship 1987 và tổng cộng 97 tuần đứng vị trí số một thế giới.

Jack Nicklaus. Cho đến năm 1978, Nicklaus đã đoạt 15 danh hiệu major, nhưng một năm sau mới chính thức thi đấu chuyên nghiệp. Đó cũng là năm ông không kiếm được một danh hiệu nào. Dưới sự hướng dẫn của Jack Grout về cách swing và luyện đánh short game với Phil Rodgers, huyền thoại tóc vàng cũng kết thúc chuỗi ngày u ám bằng chiến thắng ở US Open và PGA Championship 1980.

Doãn Mạnh