Quyền với những chiếc HC bên xe sửa đồng hồ. |
Không chút gì tỏ ra mệt mỏi, anh cho biết: "Lẽ ra lúc này tôi có thể nghỉ ngơi dưỡng sức sau khoảng thời gian thi đấu, di chuyển khá vất vả. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khách hàng đến chúc mừng và hỏi món đồ gửi đã sửa xong chưa, tôi thấy mình không có quyền nghỉ ngơi. Ai cũng biết, làm việc nhiều thì thu nhập nhiều nhưng bên cạnh việc mưu sinh, với tôi, cố gắng làm việc cũng là đáp lại tấm lòng thương mến mà bấy lâu nay mọi người dành cho mình". Nếu không có những khách hàng tốt bụng, một Diệp Đức Quyền tật nguyền khó có điều kiện đến với thể thao và đoạt 3 huy chương vàng Para SEA Games như ngày hôm nay.
Trong tình trạng sân bãi thiếu thốn, những người nghèo muốn chơi thể thao đã là chuyện khó, còn những người nghèo bị bại liệt muốn chơi thể thao lại càng khó khăn. Theo Quyền, những ngày đầu anh tập chơi cầu lông, bóng rổ, bơi lội chỉ để khuây khoả nỗi buồn. Đến năm 1992, khi Trung tâm Văn hoá Thể thao quận Tân Bình đưa môn đua xe lăn vào thi đấu, Quyền đã dành dụm tiền mua một "con ngựa sắt" tập tành. Những ngày đầu, cứ sau mỗi buổi tập là hai bàn tay đều rơm rớm máu. Tối đến, cầm vít ngồi vào bàn sửa đồng hồ tay vẫn run run, đau buốt...
Cứ thế, bền bỉ lao động, tập đua xe trong 9 năm, tuổi đời ngày một lớn, tuổi nghề cũng ngày càng nhiều hơn và thành tích thể thao thì ngày càng dày lên.
Theo đánh giá của HLV Đặng Văn Phúc và các VĐV của đội xe lăn TP HCM, Diệp Đức Quyền không chỉ giỏi về chuyên môn, hay giúp đỡ đồng đội mà còn là một người con hiếu thảo. Năm nay 38 tuổi, anh là lao động chính để nuôi cha mẹ già gần 80 tuổi. Ở sân chơi thể thao dành cho những người cùng cảnh ngộ, Quyền đã được một nữ đồng đội ái mộ. Cô Nguyễn Cao Nguyên và anh trong lần tham dự Para SEA Games vừa qua đã mang về cho đoàn thể thao Việt Nam tổng cộng 4 huy chương vàng cá nhân, 1 huy chương bạc, 2 huy chương đồng (Quyền đoạt 3 vàng cá nhân, 2 đồng đồng đội và Nguyên đoạt 1 vàng và 1 bạc cá nhân).
(Theo Tuổi Trẻ)